Khóe miệng Kỷ Dạ Bạch giật giật, con nhỏ ngốc ngếch này, muốn làm cái gì vậy?
Hắn hạ thấp giọng: "Ngoan ngoãn đứng ngay lên cho anh đây!"
Ninh Hề Nhi quả quyết chối từ: "Không đứng dậy nổi! Không dậy!"
Cô sụt sịt mũi, bực bội bứt rứt dùng sức thật lực, phồng hai má lên.
Kỷ Dạ Bạch yên lặng nhìn cô, con nhỏ này, sốt tới ngu người rồi hả?
Ầy, vốn đã không thông minh sáng dạ cho lắm, bây giờ còn ngu đi, giờ nên làm gì cho phải.
Ngay lúc hắn đang tận tâm tận lực lo nghĩ cho chỉ số thông minh của Ninh Hề Nhi, bỗng thấy Ninh Hề Nhi hướng về khuôn mặt anh tuấn ưa nhìn của hắn thổi một hơi!
Kỷ Dạ Bạch: ...
Ninh Hề Nhi bộc phát hơi thở mạnh mẽ nhất đời, thổi vào mặt hắn mười mấy giây mới dừng lại!
Tóc mái Kỷ Dạ Bạch bị thổi rối toán loạn, trên mặt còn dính chất lỏng khả nghi... y chang nước miếng...
"Ha ha! Cậu chờ bị ốm đi!" Ninh Hề Nhi hài lòng cười rộ, làm mặt xấu với Kỷ Dạ Bạch: "Lêu lêu lêu..."