"Ninh Hề Nhi, tôi là đối tượng xem mắt của em. Là người thừa kế tập đoàn nhà họ Ngôn - Ngôn Dịch Thâm."
Giọng gã dịu dàng tuôn ra, mềm mại như nước suối, tưởng như hời hợt lại có thể nhẹ nhàng tung ra một quả bom nặng ký!
Ninh Hề Nhi trợn tròn mắt, hoang mang khó tin nhìn Ngôn Dịch Thâm.
Cạch một tiếng, cô vô tình làm đổ ly nước trên bàn ăn, nước bỗng chốc bắn ra đầy đất.
Ngôn Dịch Thâm cười nheo mắt, lấy ra một chiếc khăn mùi xoa, gã cầm ngón tay Ninh Hề Nhi, dịu dàng thấm nước đọng trên tay cô.
Ninh Hề Nhi mau mắn phản ứng kịp thời, cô hất tay gã, né người ra xa, trên khuôn mặt nhỏ toàn là biểu cảm kinh ngạc: "Xem mắt? Xem mắt cái gì cơ? Sao tôi phải cùng anh xem mắt!"
Ngôn Dịch Thâm khoanh chéo tay trước ngực, ưu nhã hạ tầm mắt nhìn cô, ánh mắt gã lóe lên vẻ đồng tình rồi mất hút.
" Ninh Hề Nhi, không biết em có hài lòng với tôi không?"
"Hài lòng hay không hài lòng cái gì chứ! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?"