Thời gian như ngừng hẳn lại.
Trong căn phòng trống trải, ngoại trừ tiếng hít thở, hầu như không còn động tĩnh nào khác.
Trên mặt Kỷ Dạ Bạch không có chút biểu cảm nào, hắn vẫn dửng dưng như cũ, dường như mọi thứ đối với hắn mà nói, đều đã thành không đau không ngứa, không phải chuyện gì hệ trọng nữa.
Rốt cuộc vẫn là ruột thịt của mình, bà Kỷ nhìn hắn như vậy, buồn bã không thôi: "Dạ Bạch..."
Kỷ Dạ Bạch cụp mắt xuống: "Mẹ, con đi ngủ đây."
"Dạ Bạch!"
Kỷ Dạ Bạch làm như không nghe thấy gì, hắn quay lưng đi về phòng mình.
Từ trước đến nay, vóc dáng cao cao ấy luôn bước rất vững vàng, vậy mà giờ lại lảo đảo chệnh choạng, cuối cùng hắn phải khó khăn vịn vào tường mới đứng vững nổi!
Dường như không muốn để bà Kỷ chứng kiến dáng vẻ chật vật của hắn, hắn vội sải bước vào phòng, sập mạnh cửa lại.
Mẹ hắn đứng ngoài cửa, mặt bà đầy vẻ tiếc nuối đau lòng.
Con trai đau khổ, bà làm mẹ nó, sao có thể không đau?
...