Ninh Hề Nhi lơ ngơ: "Nà ní? Cái gì cơ?"
Cô mù tịt mấy trò đan móc có được không!
Ơ hu hu... Có phải cô đã tự đào cho mình một cái hố, sau đó còn ngu ngốc hiến thân nhảy vào không?
...
Mấy phút sau, Ninh Hề Nhi ôm trong lòng một túi đầy những cuộn len, tâm trạng vô cùng phức tạp bước lên xe của Kỷ Dạ Bạch.
Tâm trạng Kỷ Dạ Bạch lại có vẻ rất tốt, hắn bật nhạc trong lúc lái xe, tiếng nhạc cổ điển ưu nhã tựa làn nước chảy uyển chuyển chầm chậm tràn trong buồng xe.
Ninh Hề Nhi móc cuộn len, do dự ngập ngừng nói: "Tôi đan xấu thì làm sao?"
"Hừ, cậu còn có thể đan đẹp cơ à?" Kỷ Dạ Bạch độc mồm độc miệng.
"Cậu..." Ninh Hề Nhi bực bội, ngón tay nhỏ ấn vào thiết bị phát nhạc, đổi sang một bài hát đầy ma lực cuốn hút...
"Chính em gây ra mà
Những điều vừa diễn ra
Chính em gây ra mà, chính em gây ra mà
Những điều vừa diễn ra, hết thật rồi
Đốt sạch hết…
Chạy ngay đi trước khi
Mọi điều dần tồi tệ hơn