"Thả tay ra!" Ninh Hề Nhi cố gắng giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của đối phương.
"Anh đây cho cậu đi chưa mà cậu dám đi?" Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa ngang ngược của thiếu niên như có áp lực vô hình nào đó đè nặng lên Ninh Hề Nhi.
"Kỷ Dạ Bạch! Cậu cũng là một tên lừa đảo giống bọn họ!" Ninh Hề Nhi trừng mắt nhìn hắn, "Vẫn còn sung sức quá nhỉ, sao không giả vờ say rượu nữa đi?"
Kỷ Dạ Bạch mím môi, biết mình đuối lý nên sửa giọng cho có vẻ hòa hoãn hơn, "Ngồi xuống đi."
Hắn kéo tay Ninh Hề Nhi, ngồi xuống ghế sô pha cạnh hắn.
Mọi người ngây ra nhìn hai người rồi tự hỏi, trời đất, chuyện này là thế nào?
Thấy không khí trong phòng càng lúc càng kỳ lạ, chàng hề Tiêu Hi Thần chạy tới giảng hòa, "Ôi, Ninh Hề Nhi ơi, chúng tôi chỉ đùa chút thôi mà, cô đừng giận nhé! Mà đấy, nếu đã đến đây rồi thì cứ vui chơi thỏa thích đi! Vậy ai nhỉ... à, Sa Sa, cậu nói xem chúng ta nên chơi trò gì đây?"