Điều càng làm hắn tức giận là chính là Kiều Nam Thành lại còn ngại ngùng hỏi: "Tôi... Tôi có thể, mở ra được không?"
"Đương nhiên được rồi!"
Kiều Nam Thành nhanh nhẹn mở hộp ra, đập vào mắt cậu ta là một cái khăn quàng cổ màu xanh xám.
Cậu ta nhếch môi, nụ cười trông có vẻ ngây ngô đần đần, nhưng có thể cảm nhận được, sự vui vẻ xuất từ tận đáy lòng của cậu ta.
Bàn tay vốn thả lỏng của Kỷ Dạ bạch bỗng nắm chặt thành nắm đấm, lạnh lẽo lườm Kiều Nam Thành.
Cái tên ngốc này lại còn cười nữa! Cười cái gì mà cười! Có cái gì mắc cười mà cười! Chẳng phải chỉ là một cái khăn quàng cổ thôi sao?
Đồ thiển cận! Hừ!
Tức tối đạp chân bàn, Kỷ Dạ Bạch nới lỏng cà vạt, biểu cảm khó chịu đến cực điểm.
Kiều Nam Thành nhanh chóng quay về lớp học của mình, Ninh Hề Nhi khẽ hát, nhét truyện tranh vào dưới ngăn bàn, nói với Kỷ Dạ Bạch: "Sau khi tan học không cần chờ tôi."
"Cậu tính làm gì?" Kỷ Dạ Bạch nghiêm mặt hỏi.