Tay chân luống cuống vùng ra khỏi lồng ngực Kỷ Dạ Bạch, Ninh Hề Nhi tức giận trợn mắt lườm hắn: "Dâng cái gì mà dâng! Tuy con gái theo đuổi cậu có thể xếp hàng dài mấy con phố, nhưng tôi là cái loại con gái nông cạn đó sao?"
Kỷ Dạ Bạch xoa cằm, hỏi lại: "Cậu không phải sao? Vậy cậu thích Cung Tu vì cái quái gì? Nếu Cung Tu là một thằng con trai cao một mét sáu, mặt rỗ, hói đầu, cậu còn có thể thích cậu ta sao?"
Đùng đùng...
Ninh Hề Nhi tưởng tượng Cung Tu trong cái dáng vẻ kia, da gà da vịt cả người đều sởn hết cả lên.
"Cậu câm miệng!" Hu hu hu Kỷ Dạ Bạch thật là độc mồm độc miệng! Nháy mắt có thể khiến mơ mộng thiếu nữ của một cô gái tan thành mây khói!
"Ánh mắt kém còn không cho người khác nói..." Kỷ Dạ Bạch chế giễu một câu, giả bộ như là vô tình vênh mặt hất cằm: "Cho nên ấy, thích ai thì cũng nên thích một người có tâm tư kín đáo, có tố chất, có chỉ số thông minh, có nhan sắc..."
"Cậu nói có đạo lý ghê!"