Cạch...
Một loạt quần áo trước mặt cô bị đẩy sang bên, khuôn mặt điển trai tự cao tự đại của Kỷ Dạ Bạch hiện ra chình ình trước mặt.
Ninh Hề Nhi trợn tròn mắt, có bao nhiêu chỗ để trốn như thế, sao Kỷ Dạ Bạch cũng chọn nơi này?
Không khỏi quá trùng hợp rồi đó!
"Chỗ này là của tôi rồi, cậu đổi chỗ khác trốn đi!" Cô bĩu đôi môi chúm chím nói.
Bỗng ngoài cửa vang lên giọng nói của Miêu Miêu: "Hai người trốn xong chưa? Miêu Miêu sắp đi tìm rồi nha!"
Kỷ Dạ Bạch nhíu mày: "Không còn thời gian nữa, chấp nhận đi, hơi chật tí thôi."
Hắn nghiêng người chui vào, động tác lưu loát liền một mạch.
Ơ này! Ai muốn chen chúc với tên khốn nạn này chứ! Vẻ mặt Ninh Hề Nhi bực bội, oán giận nói: "Sao cậu không trốn ở chỗ khác... Đáng ghét, lỡ bị phát hiện, chẳng phải là hai người đều sẽ bị tìm được hay sao?"
Kỷ Dạ Bạch nói dối mà mắt không chớp lấy một cái: "Anh đây cũng không biết cậu sẽ trốn ở chỗ này..."