Ninh Hề Nhi: "..."
Cô cười khó coi còn hơn khóc: "Ha ha... Ha ha ha..."
Cô tìm đâu ra muỗi giữa mùa đông này đây!
Ngôn Dịch Thâm chậm rì rì bước ra liếc nhìn Ninh Hề Nhi một cái, sờ sờ cằm đầy hứng thú.
Chậc chậc, dấu vết rõ ràng như vậy, lúc ở trên đu quay người nào đó cũng khô...
"Muỗi đâu? Ninh Hề, có phải cậu đang nói dối không?" Kỷ Dạ Bạch chớp mi bật cười.
Con nhóc này! Dám gọi hắn là muỗi, cho cô chết!
Ninh Hề Nhi mặt buồn rười rượi: "Con muỗi kia... Nó, nó chết cóng rồi! Đúng vậy!"
Khốn nạn! Đồ khốn nạn! Bà rủa cả họ nhà mi!
Mặt mũi Kỷ Dạ Bạch đen sì, tiếp tục cãi cùn: "Chết cũng đúng lúc đấy nhỉ?"
"Ôi trời... Đi thôi, đi thôi, mau về nhà, không phải cậu còn muốn đi đón Miêu Miêu ở lớp năng khiếu sao." Ninh Hề Nhi đẩy Kỷ Dạ Bạch đi về phía trước, kết thúc đề tài này.
Kiều Nam Thành muốn đi cùng nhưng bị ánh mắt sắc như dao của Kỷ Dạ Bạch lia đến, cậu vô tội chớp chớp mắt, biết điều không đi theo.