Cô ngẩng đầu lên, thấy gương mặt tuấn tú của Kỷ Dạ Bạch ánh lên niềm hạnh phúc khôn tả, khóe môi cũng vô thức cong lên.
Kỷ Dạ Bạch nắm chặt lấy bả vai cô, chỉ muốn ôm cô xoay vài vòng ngay lúc này, song khi nghĩ đến việc cô đang mang thai, hắn đành kiềm chế bản thân không được hành động linh tinh.
"Bác sĩ, cô ấy mang thai thật sao? Bác sĩ chắc chắn chứ?"
Người xưa nay vốn ít nói như hắn lại bắt đầu lảm nhảm lần thứ mười chín.
Lần này, ngay cả Ninh Hề Nhi cũng không nhịn nổi nữa: "Thôi được rồi! Anh đừng hỏi nữa! Đại Bạch, sao tự dưng anh lại lắm mồm thế nhỉ?"
Kỷ Dạ Bạch nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm thật lâu, khẽ mím đôi môi mỏng.
Có trời mới biết hắn kích động đến nhường nào!
Trên thế giới này, người con gái mà hắn thích nhất đang mang thai đứa con của hắn. Cảm giác này không thể dùng hai chữ "hạnh phúc" để miêu tả hết được.