Nghe được câu trả lời kinh thiên động địa của cô, cả lớp cười vang.
Ngay cả Kỷ Dạ Bạch cũng không kìm lại được, đôi môi khẽ nhếch lên thành nụ cười mỉm.
Giáo sư cười ha hả: "Trực giác của phụ nữ? Bạn nào đó vốn dĩ trầm tính, không ưa hoạt náo, ấy vậy mà không ngờ được người nhà đáng yêu hoạt bát đến thế."
Ninh Hề Nhi ngượng ngùng cúi đầu, gẩy gẩy ngón tay.
Hu hu hu… Cô không những khiến mình mất mặt, mà còn khiến cả Đại Bạch mất mặt theo luôn!
"Được rồi, ngồi xuống đi, lần sau nhớ chú ý nghe giảng. Lúc kiểm tra, chỉ dựa vào trực giác thì còn xa mới đủ." Giáo sư đánh giá: "Mà cũng phải nói, dù sao thì bạn nữ hay cười này cũng không xui lắm đâu."
Có người tiếp lời theo: "Nhưng số xui quá thì cũng không cười nổi đâu ạ."
Cả lớp lại được thêm trận cười.
Ninh Hề Nhi nằm gục xuống bàn giả chết, Kỷ Dạ Bạch dùng cùi chỏ huých cô: "Hề Ngốc, đừng buồn, anh lại cho em cắn thêm cái nữa nhé?"