"Cháu biết, cháu biết rồi." Ninh Hề Nhi đáp lại liên tục, cô nghẹn ngào nấc lên vài tiếng, không ngăn nổi nước mắt rơi.
Tống Chi Dương bỏ kính mắt xuống, cầm khăn tay lên. Tống Chi Châu là quân nhân, vụng về không biết nói sao cho phải, nhưng anh vẫn thấp giọng dỗ dành: "Em gái, đừng khóc nữa, khóc nhòe hết lớp trang điểm thì xấu lắm đấy."
Tống Chi Châu vừa nói xong, Ninh Hề Nhi càng khóc dữ hơn.
Tất cả những người giúp việc trong nhà họ Tống đều khóc theo cả.
Thành Du Nhiên và Giản Nghi Tuyết cũng rơi nước mắt theo, cả hai đều được người đàn ông của riêng mình kéo vào lòng dỗ dành.
Kỷ Dạ Bạch khẽ mím nhẹ môi, thậm chí hắn còn hơi hối hận vì đã tổ chức hôn lễ, đã khiến Ninh Hề Nhi khóc thương tâm tới mức này.
Dịu dàng lau nước mắt của cô đi, giọng Kỷ Dạ Bạch trầm ấm: "Hề Ngốc, đừng khóc được không? Sau này anh với em ở lại nhà họ Tống được không?"
Một người đàn ông ngang ngược cao ngạo như thế, lại vì cô mà nhún nhường lùi bước.