Thân là người thừa kế tập đoàn Kỷ thị, những chuyện nguy hiểm như bắt cóc, tập kích, tai nạn xe cộ Kỷ Dạ Bạch đều đã trải qua không ít. Vậy nên hắn nhạy cảm với nguy hiểm hơn người bình thường nhiều.
Trong đám người kia, rõ ràng có một nhóm đang theo dõi hắn và Ninh Hề Nhi!
Ninh Hề Nhi thở không ra hơi: "Làm, làm sao bây giờ? Gọi cảnh sát được không?"
"Không kịp nữa rồi." Kỷ Dạ Bạch cau mày mắng Ninh Hề Nhi: "Đồ chân ngắn, sao cậu lại chạy chậm vậy cơ chứ! Cậu tuổi con ốc sên à!"
Ninh Hề Nhi khóc không ra nước mắt, là một người thuộc loại lười vận động mãn tính, cô chạy nhanh được như vậy đã là khó khăn lắm rồi đấy biết không!
Cả người bỗng nhẹ tênh, trời đất quay cuồng, cô bị Kỷ Dạ Bạch vác lên vai!
"Mẹ ơi..."
Kỷ Dạ Bạch vác cô chạy nhưng tốc độ không giảm, quẹo trái quẹo phải, cắt đuôi được không ít kẻ theo dõi.
Đi ngang qua khu nhà ma, hắn híp híp mắt suy nghĩ, rồi xông thẳng vào!