Kỷ Dạ Bạch ép giọng mình xuống, giọng hắn vốn đã trầm nay lại càng thêm quyến rũ hơn, khiến gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Ninh Hề Nhi thoắt cái đỏ bừng.
Nhưng sao nghe mấy từ cuối cùng... cứ lạ lạ sao đó.
Cái tên này... nói mấy lời lãng mạn như vậy mà cũng có thể khiến người ta hiểu theo nghĩa khác được.
"Vợ chồng già với nhau rồi, em còn đỏ mặt gì chứ? Không phải em sợ không nhìn thấy anh được sao? Giờ anh đang đứng ngay trước mặt em đây, cứ nhìn cho thỏa thích đi." Kỷ Dạ Bạch cong môi, nụ cười có đôi phần ngả ngớn.
Ninh Hề Nhi bị trêu chọc quá nên xấu hổ vô cùng, cô khẽ cắn môi, "Ai muốn nhìn thấy anh chứ! Đúng là đồ tự kỷ! Anh tránh ra đi, phải tập rồi kìa."
Kỷ Dạ Bạch nghe vậy thì bỗng mỉm cười, là kiểu cười vô cùng gian xảo.
Ninh Hề Nhi khó hiểu, Đại Bạch làm gì mà cười như... con sói thế nhỉ?
Nhưng chỉ vài phút sau thôi cô đã hiểu được nguyên nhân rồi.