Chu Điềm Điềm ngơ ngác như bị người ta tát vào mặt trước đám đông.
"Hai người… kết hôn rồi sao? Nhưng rõ ràng tôi nghe thấy Ninh Hề Nhi gọi anh là anh trai mà…" Dường như cô ta nghe thấy giấc mộng của mình vỡ vụn.
Ninh Hề Nhi bất đắc dĩ nói, "Ừm… Chúng tôi chỉ đùa giỡn thôi, tôi đâu có nói anh ấy là anh ruột của tôi…"
Chu Điềm Điềm cắn môi, "Vậy tại sao cô không nói sớm?"
Cảm xúc giận dữ, nhục nhã bao trùm lấy cô ta.
Nếu không phải vì Ninh Hề Nhi, sao cô ta lại bị đưa ra làm trò cười thế này?
Logic của Chu Điềm Điềm khiến Ninh Hề Nhi cảm thấy cạn lời.
"Cô có hỏi đâu!"
Một câu nói khiến Chu Điềm Điềm câm lặng không biết phản bác thế nào.
Kỷ Dạ Bạch như có như không liếc nhìn Mộ Khê, anh ta há miệng lắp bắp nói, "Thật ngại quá… tôi không biết nên mới đưa cô ấy tới… Chu Điềm Điềm nói cô ấy thích Kỷ Dạ Bạch, nên tôi mới…"