Đối diện với ánh mắt của cô, dáng vẻ huênh hoang ngang ngược của bà mẹ đôi song sinh cũng dần biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt bàng hoàng.
"Con nhà mấy người đánh người thì thôi! Đến người lớn cũng đánh người là sao! Không được, cô giáo, cô cũng phải cho chúng tôi vài lời! Nhà chúng tôi cũng là người có tiếng nói ở trong thành phố Anh Đào này, không thể để cho vợ tôi, con tôi chịu oan ức như vậy được!" Ông bố của đôi song sinh nâng chiếc bụng bia của mình lên, tức giận nói.
Kỷ Dạ Mặc lạnh lùng nhìn gã một cái, "Xem ra nhà các ngươi không chỉ có con đầu gấu, mà bố cũng gấu gớm nhỉ?"
"Mấy người có thể nói chuyện tử tế được chút không!"
Nguyễn Tây Hạ khinh thường cười lạnh, "Nói chuyện với người mới cần tử tế! Là các người ra tay trước, làm sao? Dám đánh không dám nhận? Dám làm không dám chịu à?"
"Con nhà tôi không đánh ai hết!" Bà mẹ đôi song sinh đẩy đứa lớn nhất ra, "Nói, các con không đánh ai!"