Miêu Miêu dẩu môi, "Cậu đừng có coi thường người khác! Tớ tớ tớ... tớ biết viết chữ!"
Hàn Nại Sâm biết điều trật tự.
Cô bé rút ra một tờ cuốn vở, nghiêm túc viết ra ba chữ to: Kỷ Dạ Tinh!
Ông cụ Kỷ dạy cô bé viết chữ, nên chữ cô bé viết vừa nắn nót vừa mạnh mẽ, vô cùng khí thế.
Chợt... Miêu Miêu giật mình.
Ưm... Thư tình viết như thế nào? Với cả có nhiều chữ không biết viết... Làm sao bây giờ đây?
Sớm biết thế này đã không giận dỗi, nói với Thâm Thâm là mình biết viết chữ...
Cô bé gặm ngón tay, mặt đăm chiêu lo lắng, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Hàn Nại Sâm vô cùng đáng thương.
Dưới tình huống này, Hàn Nại Sâm không thể làm ngơ mà làm bài tập được nữa, đành phải dừng bút, bất đắc dĩ dịu dàng hỏi: "Chữ nào cậu không biết viết?"
"Đều không biết viết... Chẳng biết viết sao mới được nữa..." Cô bé vô cùng thành thật, đôi mắt to chớp chớp, long lanh lóng lánh, vô cùng xinh đẹp.