Tiếng khóc của Lương Trục Nguyệt ngưng bặt.
Lương Thiên Lý im lặng dập tắt điếu thuốc trong tay.
"Anh... anh cứu em với..." Lương Trục Nguyệt vô thức muốn chạy về phía Lương Thiên Lý để tìm kiếm sự che chở.
Rầm!
Kỷ Dạ Mặc đá bay một chiếc ghế làm bằng gỗ hoa lê, gây lên tiếng động vang trời, khiến Lương Trục Nguyệt sợ đến cứng người không dám động đậy. Cô ta run rẩy như chiếc lá rụng trước cơn gió mùa thu, không dám nhúc nhích một chút nào.
"Lương Trục Nguyệt, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, hãy nói cho rõ ràng, năm đó đã xảy ra chuyện gì!" Giọng Kỷ Dạ Mặc lạnh lùng, ẩn chứa khí thế uy nghiêm của người từng ngồi ở vị trí cao một thời gian dài.
Khí thế mạnh mẽ áp bức đó khiến cho Lương Trục Nguyệt không dám ngẩng đầu lên. Cô ta chỉ cảm thấy nổi da gà, thế nhưng lại vẫn cứng đầu cứng cổ nói: "Tôi chẳng biết gì cả..."