"Thật ạ?" Miêu Miêu đang buồn bã ủ rũ lập tức phấn chấn tinh thần, cô bé vui vẻ ôm cổ Kỷ Dạ Mặc: "Oh yeah! Bố muôn năm!"
Bởi vì năm đó anh đã từng hạ lệnh sai người ta đánh gãy chân gã đàn ông biến thái kia trước mặt Miêu Miêu, thế nên mấy năm nay Miêu Miêu vẫn luôn sợ anh, đừng nói là hành vi thân mật như thế này, đến nói chuyện cô bé cũng rất ít nói.
Thấy cô bé chủ động thân thiết với mình, trong lòng Kỷ Dạ Mặc tất nhiên là vui vẻ, anh nhếch miệng, bế Miêu Miêu lên, trêu ghẹo con bé: "Dạo này sao con lại nặng thế hả, nếu không giảm béo nữa thì sẽ biến thành nhóc mập đó!"
"A... Thâm Thâm nói con có mập nữa cũng sẽ không chê con đâu!"
Vừa nghĩ đến con gái bảo bối đáng yêu của mình về sau sẽ bị thằng nhóc Hàn Nại Sâm kia bắt đi mất, Kỷ Dạ Mặc rất không thoải mái, anh tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Không nên tin lời nói của đàn ông."
"Hả? Vì sao ạ?"