Nguyễn Tây Hạ ngây người nhìn anh, gần như sắp sa vào đôi mắt dạt dào tình cảm của Kỷ Dạ Mặc.
Từ trước đến nay anh đều nói là làm, chân thành đối xử với người khác. Cô biết nếu như anh đã nói như vậy thì đó chắc chắn không phải lời nói dối.
Thế nhưng... vừa nghĩ đến Miêu Miêu, Nguyễn Tây Hạ lại nhếch miệng tự giễu.
"Kỷ Dạ Mặc, nếu anh nói những câu này với em vào năm mười sáu tuổi, à không, cho dù nói với em vào năm hai mươi mấy tuổi thôi, em đều có thể không chùn bước mà đến với anh. Thế nhưng xin lỗi, bây giờ em đã hai mươi bảy tuổi rồi, em không có nghĩa vụ đứng nguyên tại chỗ chờ anh sau khi đã theo đuổi anh đến mười năm."
Giọng nói của cô rất bình tĩnh, Kỷ Dạ Mặc nghe xong thì mỉm cười đau đớn, từ từ thả tay cô ra.
"Anh hiểu rồi." Anh đáp như vậy.