"Muốn làm em vui vẻ."
Kỷ Dạ Mặc hạ giọng nói, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào gáy cô, khiến Nguyễn Tây Hạ rùng mình.
"Thần kinh!" Nguyễn Tây Hạ nghiêng người về phía trước, cố gắng cách xa người đàn ông phía sau một chút.
Thế nhưng không biết Kỷ Dạ Mặc cố ý hay vô tình, vòng tay ôm eo cô ngày càng siết chặt, cách lớp quần áo mỏng manh, Nguyễn Tây Hạ có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh.
"Kỷ Dạ Mặc, anh đừng có được voi đòi tiên!" Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Kỷ Dạ Mặc tỏ vẻ vô tội: "Anh sợ em bị ngã mà."
Nguyễn Tây Hạ tức giận nhéo anh thêm cái nữa, lần này cô ra tay tàn nhẫn hơn, nhéo đến mức cô còn cảm thấy đau cả tay. Vậy mà Kỷ Dạ Mặc vẫn tỉnh rụi, nhịp thở không hề rối loạn, cô kinh ngạc ngây người: "Anh có phải là người hay không vậy? Không thấy đau à?"
Kỷ Dạ Mặc mỉm cười: "Đau chứ."
"Vậy sao anh không tránh?"
"Em sờ anh mà, vì sao anh lại phải tránh?"