Ánh mắt Kỷ Dạ Mặc chậm rãi chuyển hướng về phía Nguyễn Tây Hạ.
Nguyễn Tây Hạ bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, cô nhảy xuống giường đóng mạnh cửa phòng lại.
"Không cho phép nhìn mặt mộc của em!"
Kỷ Dạ Mặc đứng ngoài cửa bất đắc dĩ cười khẽ: "Cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy."
"Từ giờ trở đi phải quên hết cho em!"
"Quen biết em bao nhiêu năm nay, giờ anh mới biết em giữ gìn hình tượng của mình thế đấy." Kỷ Dạ Mặc chế giễu một câu.
Nguyễn Tây Hạ cào tóc, có chút buồn bực.
Con gái có ai mà không muốn thể hiện sự hoàn hảo trước mặt người mình yêu chứ? Thói quen này đã hình thành rồi, cho dù bây giờ cô tự nói với bản thân rằng đừng tiếp tục thích Kỷ Dạ Mặc nữa, song cô vẫn sẽ vô thức chú ý đến hình tượng của mình trước mặt anh.
Sau khi rửa mặt xong, người giúp việc nữ mang đến một bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn, Nguyễn Tây Hạ liếc nhìn thì thấy toàn là nhãn hiệu cô thường mặc.