Ánh đèn màu xanh lam đậm chiếu vào bờ vai cô, Kỷ Dạ Mặc giơ tay lên lau vết rượu nơi khóe miệng cô, giọng nói khàn đặc như thể mài qua một lớp đá vụn vậy.
"Tây Hạ, em thật sự bỏ cuộc sao?"
Nguyễn Tây Hạ đã say rồi, cô không hề biết Kỷ Dạ Mặc hỏi ra câu này khó khăn biết nhường nào.
Cô chẳng hề để ý: "Đúng vậy, em bỏ cuộc rồi!"
Ánh mắt Kỷ Dạ Mặc lập tức sầm xuống.
Hồi lâu sau, khóe miệng anh giật giật, cố gắng nhếch lên thành một nụ cười: "Được, mọi việc đều nghe theo em."
Tất cả đều là do anh đáng đời.
Mười năm, anh phải trả một cái giá thật lớn.
"Để anh đưa em về." Anh kéo cổ tay Nguyễn Tây Hạ, cơ thể cô y như con gấu koala bám vào người anh, cánh tay nhỏ nhắn lôi kéo áo sơ mi của anh, cô chất vấn: "Anh hãy nói cho em biết, hồi học cấp ba rốt cuộc anh có từng thích em hay không?"
Hồi học cấp ba...
Ký ức của Kỷ Dạ Mặc quay ngược lại mười một năm trước.