"Anh đâu có nói kiểu thứ ba."
"Em mặc kệ anh có nói hay không, em quy định thế đấy, anh có ý kiến à?" Nguyễn Tây Hạ nhướng mày: "Không có tốt nhất, có thì cũng bị bác bỏ!"
Kỷ Dạ Mặc biết điều không nói thêm gì nữa, được hun đúc trong môi trường cưng chiều phụ nữ nhiều năm ở nhà họ Kỷ như vậy, đạo lý xác đáng nhất mà anh lĩnh hội được chính là: Không nên lý sự với phụ nữ.
Anh tỏ vẻ xin được rửa tai lắng nghe, Nguyễn Tây Hạ không thật sự bắt anh làm chuyện gì quá đáng, cô hắng giọng nói: "Kiểu thứ ba là uống rượu cùng em."
"Vậy thôi à?"
"Không thì anh còn muốn thế nào nữa?"
Kỷ Dạ Mặc hiếm khi bị người ta chặn họng, anh im lặng khởi động xe.
Nguyễn Tây Hạ ngồi ở vị trí ghế phụ lén lút quan sát anh.