Giản Thắng Bảo như thể bị mê hoặc, vô thức thốt lên: "Có thể vay bao nhiêu?"
"Vậy thì phải xem cậu dùng cái gì để thế chấp, nhà hay xe đều được."
Giản Thắng Bảo im lặng, nhà họ Giản trước giờ vẫn đi thuê nhà, xe thì càng khỏi nói, hai chiếc xe đạp điện của nhà cậu ta có vứt ở ven đường cũng chẳng ma nào lấy.
"Thôi vậy." Cậu ta ủ rũ nói.
"Ấy, anh bạn, tôi thấy cậu không phải là không muốn vay, thật ra có rất nhiều thứ có thể thế chấp được đấy... Ví dụ như thận này, giác mạc này... Yên tâm đi, chỗ chúng tôi có cách, có thể cho cậu lấy được tiền!"
Hai mắt Giản Thắng Bảo tỏa sáng: "Tôi vay tôi vay! Tôi dùng chị gái tôi để thế chấp! Tôi có hai bà chị! Hai người cộng lại thì có thể vay được bao nhiêu tiền?"
Ngôn Tiểu Phi ở đầu dây bên kia trợn trắng mắt, nếu không phải cậu chủ giao nhiệm vụ cho anh ta là phải chơi chết cái tên Giản Thắng Bảo kia thì còn lâu anh ta mới chịu giao lưu với loại người như thế này.