Giản Nghi Tuyết bực bội nhai đồ ăn trong miệng, trừng mắt nhìn Ngôn Dịch Thâm. Gã đang cười vô cùng đắc ý, đúng là chẳng khác nào một con sói giả dối gian xảo cả.
"Cháu cảm ơn ý tốt của cô chú, nhưng cháu thấy ở đây thì không hợp cho lắm, vậy nên..."
Ngôn Dịch Thâm ngắt lời cô, "Em có tiền thuê nhà à?"
Giản Nghi Tuyết: "..."
Hình như đúng là cô không còn xu nào thật... Tiền thế chấp cũng bị Giản Thắng Bảo cầm đi hết rồi, giờ cô đã nghèo đến mức không còn xu dính túi rồi.
"Anh cũng không có tiền để thuê nhà." Ngôn Dịch Thâm nói như thật, "Vậy nên bạn gái anh vẫn nên ở lại nhà anh thì hơn."
Giản Nghi Tuyết: Sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ đến mức này nhỉ!
Cô tự biết trình độ ăn nói của mình còn kém xa người ta, chắc chắn đấu không lại tên gian xảo chết tiệt này, vậy nên cô đành mỉm cười gượng gạo, "Vậy em cảm ơn anh."