Ngôn Dịch Thâm có cảm thấy rằng cô quá dễ dãi rồi không?
Cảm nhận được gương mặt mình đang nóng bừng lên qua lòng bàn tay, Giản Nghi Tuyết rên khẽ một tiếng, nghĩ thầm bây giờ không còn mặt mũi mà gặp ai nữa!
Ngôn Dịch Thâm đứng ngoài cửa phòng kinh ngạc vài giây rồi thả lỏng cơ mặt, đôi mắt đen khẽ nheo lại, gương mặt điển tra hiện lên ý cười chân thành.
Gã mỉm cười dịu dàng, đứng ngoài cửa và nói với Giản Nghi Tuyết bằng giọng nói chầm chậm đủ để cô nghe rõ ràng, "Được, anh sẽ chờ em."
Giản Nghi Tuyết xoa mặt, hàng mi dài run lên, cô bất giác cũng cười theo gã.
...
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Giản Nghi Tuyết rửa mặt đánh răng bèn mở cửa phòng ra, bên cạnh liền vang lên giọng nói lịch sự, "Chào buổi sáng."
Sao người này lại đứng trước cửa phòng cô vậy?
Giản Nghi Tuyết nghi ngờ nhìn Ngôn Dịch Thâm, "Anh đứng ở đây bao lâu rồi?"