Giản Nghi Tuyết nở nụ cười thê lương, nước mắt dưới đáy mắt lấp lánh.
Từ nhỏ cô đã biết, bản thân cô không được những người kia yêu thương, lúc mới đầu cô cũng không phục, cũng có ý đồ muốn tranh giành tình cảm, nhưng đổi lấy lại là sự coi thường hết lần này đến lần khác của cha mẹ cô.
Sau đó cô dần hiểu ra, trên thế giới này luôn có những chuyện bất công.
Mặc dù cô chưa từng làm sai điều gì, đối với cha mẹ của cô, sự tồn tại của cô so với đứa em trai mà nói là một sự sai lầm.
"Khóc lóc cái gì! Lời này của mẹ mày rất có lý, mày đi theo người có tiền, cũng là đi để hưởng phúc! Đừng có cả ngày trưng ra bản mặt như khóc tang thế!" Ông Giản lấy ra sự uy nghiêm của người cha quát lớn.