Cô không biết mình đã cúp điện thoại như thế nào, cả người cô cứ như vừa bị điện giật, ngây ngẩn tại chỗ.
Cô như một cái xác không hồn.
"Em yêu, sao lại dậy sớm thế? Không phải anh đã nói là sẽ làm bữa sáng cho em à?" Một đôi tay to lớn ôm ngang hông cô, chất giọng khàn khàn vừa tỉnh ngủ của Ngôn Dịch Thâm vang lên đánh thức lý trí của Giản Nghi Tuyết.
Cô ho khan một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Em tỉnh sớm nên dậy làm thôi, để em rán lại..."
"Đừng, em yêu. Em mệt anh sẽ đau lòng." Ngôn Dịch Thâm cầm bàn tay bé nhỏ của cô, tay cô không mềm mại như những cô gái khác, lòng bàn tay còn có một lớp chai mỏng, mỗi lần chạm vào là Ngôn Dịch Thâm lại cảm thấy đau lòng.
Cơ thể Giản Nghi Tuyết thả lỏng, nước mắt gần như sắp trào ra.
Ở nhà, từ trước đến giờ cô đều bị bố mẹ sai làm việc, còn cả em trai nữa, bọn họ căn bản không hề coi cô là người. Những lúc bố cô uống say, thường thường còn lấy cô ra trút giận...