Tháng chín của thành phố Anh Đào đã tới, mưa phùn liên miên.
Những hạt mưa thu lất phất không ngừng rơi xuống, cả thành phố bị bao phủ bởi sự u ám và ẩm ướt.
Giản Nghi Tuyết mơ một giấc mộng dài.
Trong mơ, cô trở về thời trung học phổ thông.
Khi ấy, cô đeo cặp kính dày, đi đường luôn cúi gằm đầu xuống. Mỗi lần có kết quả thành tích ở bảng thông báo, cô lại vội vã liếc nhìn một cái rồi nơm nớp lo sợ trở về lớp học tiếp tục liều mạng đọc sách, làm bài tập.
Từ trước đến nay cô không thể ngờ bản thân lại có quan hệ với vị hội trưởng hội học sinh trong truyền thuyết.
Ngày hôm đó, ánh nắng vô cùng rực rỡ, từng cơn gió nhẹ hiu hiu thổi, trong giờ ra chơi, rất nhiều người đều chạy ra sân chạy bộ và chơi bóng.
Giản Nghi Tuyết ôm một cuốn sổ nhỏ vừa đi vừa học thuộc lòng từ mới tiếng Anh.
Tiết sau là tiết thể dục, cô cần phải đến phòng thay quần áo để đổi sang bộ đồ thể thao.
Mà đường đến phòng thay quần áo lại ngang qua sân bóng rổ.