Ngón tay thon dài trắng trẻo nhẹ nhàng lướt quá phiến lá phong...
Nét chữ mạnh mẽ sinh động như mây bay nước chảy, dường như lực viết xuyên thấu qua phiến lá...
Ninh Hề Nhi hít mũi, chỉ cảm thấy xót xa.
Ngoảnh đầu nhìn lại, tất cả mọi chuyện hiển hiện trước mắt...
Cô ba tuổi, anh bốn tuổi, anh nắm tay cô băng qua đường. Đi học mẫu giáo, anh đưa hết số hoa quả sau bữa ăn của mình cho cô ăn.
Cô bảy tuổi, anh tám tuổi, bọn họ cùng lên tiểu học, anh giúp cô đánh thằng nhóc dám bỏ sâu vào hộp đựng bút của cô, bản thân anh cũng bị thương.
Cô mười hai tuổi, anh mười ba tuổi, năm đó cô bị bệnh sắp chết, Ninh Cảnh Thâm còn đang bận công việc, là anh đưa cô đến bệnh viện, xe bị hỏng giữa đường, lại không bắt được xe, anh của khi ấy đã dùng cơ thể gầy nhẳng cõng cô cắn răng chạy 7 dặm đường đến bệnh viện.