Ninh Hề Nhi: ... Chú cảnh sát, ở đây có người không nói đạo lý!
Rõ ràng biết hắn đang giở trò xỏ lá mà Ninh Hề Nhi lại không thể làm gì.
Cô có thể làm được gì đây? Đánh không đánh lại được... về phần nói đạo lý thì nói với một gã say thì khác gì kể chuyện cười cho thiên hạ?
"Được rồi... em tắm cho anh, nhưng anh phải ngoan ngoãn một chút, không được làm loạn." Ninh Hề Nhi ân cần dặn dò rồi bắt đầu cởi quần áo cho Kỷ Dạ Bạch.
Mỗi cúc áo cởi ra, mặt cô lại đỏ hơn một chút.
Đúng là... xấu hổ quá đi...
Giống như cô bắt nạt Kỷ Dạ Bạch vậy, lột sạch quần áo gì đó...
Hai mắt nhắm lại, cô lấy vòi sen xịt lên người Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch không thể nhịn được nữa, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
"Em phun hết nước vào mũi anh rồi! Em coi anh là voi đấy à? Xịt cẩn thận cho anh!"
Nghe vậy, Ninh Hề Nhi mở mắt ra, tóc Kỷ Dạ Bạch nửa ướt nửa khô, khuôn mặt đầy nước đọng, nhìn có chút nhếch nhác.