Giọng của cô nhóc dịu dàng, trong trẻo, tỏ rõ thái độ của cô cho mọi người thấy.
Thấy cô bảo vệ Kỷ Dạ Bạch như vậy, ông cụ Tống và ông cụ Kỷ cũng bắt đầu thu gươm.
"Là thằng nhóc đó bắt nạt cháu trước! Cháu ngoan, có phải cháu giận ông rồi không?"
"Đúng vậy, ông nội muốn báo thù thay cháu thôi mà! Cháu trách ông nội ư?"
Tuổi tác hai người cộng lại đã hơn một trăm tuổi, lúc này lại giống như đứa trẻ con đang đi mách tội vậy, giọng điệu nghe rất ấm ức.
Ninh Hề Nhi đau đầu, vội vàng dỗ hai người họ: "Ôi, ông nội, ông ngoại, cháu không trách hai người đâu. Cháu chỉ cảm thấy, hai ông không nên bắt nạt Đại Bạch, thực ra anh ấy rất tốt."
"Nó tốt thì sao cháu còn về nhà ngoại?" Ông cụ Tống quát hỏi như sấm rền.
Lần này quả là khiến Ninh Hề Nhi quẫn bách không biết phải trả lời ra sao, cô cũng không thể nói vì một số phương diện hòa hợp nên mới về...