Ninh Hề Nhi: "..."
Hu hu hu... Đại Bạch thật là xấu xa!
Cô sợ hãi chui vào trong chăn, làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài chi chít dấu hôn, nhìn vô cùng mờ ám.
"Anh đi đâu thế?" Ninh Hề Nhi vô tội chớp mắt, chuyển chủ đề.
"Đi đón người." Kỷ Dạ Bạch nói một câu, ánh mắt ranh mãnh nhìn Ninh Hề Nhi một cái, "Ninh Heo, em còn dậy nổi không?"
Mặt Ninh Hề Nhi đỏ lên.
A a a, tên khốn này! Rõ ràng là hắn cô ý mà! Tối qua hắn... không biết khống chế, lưng cô sắp đau chết rồi, làm gì còn sức dậy đi đón người đây!
Ninh Hề Nhi ném chiếc gối thứ hai, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ ứng: "Anh có biết anh đáng ghét lắm không?"
Kỷ Dạ Bạch mỉm cười đón lấy chiếc gối, sau đó tiến lên trước, đặt hai chiếc gối vào vị trí cũ, hôn lên trán Ninh Hề Nhi nói: "Anh đi một lát rồi về. Dù sao một số việc... chúng ta còn phải tiếp tục bà xã Hề Ngốc nhỉ?"
Giọng nói rất nhỏ, bốn chữ "Bà xã Hề Ngốc" khiến xương cũng mềm nhũn.