Một lát sau Ninh Hề Nhi mới phản ứng kịp, đôi môi hồng hào mới tố cáo: "Kỷ Dạ Bạch, có phải anh chê em ngốc không?"
"Lẽ nào em còn tự thấy mình thông minh à?" Kỷ Dạ Bạch không thể tin nổi nhìn cô từ đầu tới chân.
Ninh Hề Nhi xù lông, "Em phải tố cáo anh! Em phải gọi điện thoại cho chú cảnh sát!"
"Tố cáo anh đây tội gì?"
Kỷ Dạ Bạch hất hàm, điệu bộ ngang bướng.
"Tố cáo anh đả kích đến trí tuệ của em!"
Mắt Kỷ Dạ Bạch híp lại, kéo tai thỏ bộ quần áo mặc ở nhà của Ninh Hề Nhi, kéo lên tầng.
"Này này, đừng kéo quần áo của em! Đáng ghét, anh muốn làm gì thế..."
Một chân đạp cửa phòng ngủ ra, Kỷ Dạ Bạch tìm một chiếc laptop trong ngăn kéo bàn học ra.
Ninh Hề Nhi mơ hồ cảm thấy quyển sổ này hơi quen, hình như cô từng nhìn thấy ở đâu đó…
Trong đầu chợt hiện lên gì đó!
Cô kinh ngạc há hốc mồm: "Đây chẳng phải là..."