"Được rồi! Đừng kì kèo nữa, mau lên đi!" Thành Du Nhiên thúc giục.
Tiêu Hi Thần xoa mũi, đắn đo suy nghĩ tình hình thực tế, vẫn lựa chọn ngoan ngoãn nằm trên vai Thành Du Nhiên.
Thành Du Nhiên khỏe hơn những cô gái bình thường, nhưng vẫn mất sức hơn một người bình thường, cô thở hổn hển tiến về phía trước.
Cảm xúc của Tiêu Hi Thần hơi khó hình dung, cậu ta luôn có cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Không kìm lòng nổi mà ôm chặt lấy cổ của Thành Du Nhiên, cậu ta ghé sát vào tai cô thì thầm: "Du Nhiên."
"Hửm?" Sao lại không gọi cô là Du Nhiên Nhiên nữa? Đột nhiên nghiêm túc như vậy, quả thực là có chút không quen.
Giọng Tiêu Hi Thần khàn khàn, hơi hụt hẫng: "Anh không ngờ bố anh lại là người như thế."
Đối với việc này, Thành Du Nhiên rất biết điều, cô lựa chọn im lặng không nói.
Dù sao cũng là chuyện gia đình của nhà khác, cô không tiện tham gia vào.
Nhưng lời tiếp theo của Tiêu Hi Thần khiến cô sững sờ.