Hai tay Thành Du Nhiên chống nạnh, hét lên với giọng điệu đầy ngang ngược.
Mặt tên vệ sĩ đen như đáy nồi: "Cô Thành, hy vọng cô khách khí một chút, nếu không..."
"Nếu không sẽ dỡ nhà tôi à? Tùy các người đấy, các người dám không khách khí với người nhà tôi, tôi cũng sẽ không khách khí với cậu chủ nhà các người!" Thành Du Nhiên liếc nhìn Tiêu Hi Thần, "Anh, qua đây."
Tiêu Hi Thần đứng thẳng, vội chạy đến bên cạnh cô.
Thành Du Nhiên ôm cánh tay của Tiêu Hi Thần, nét mặt vui cười như hoa: "Cậu chủ nhà các người cái gì cũng nghe tôi hết, các người đánh người nhà tôi một cái thì tôi sẽ đâm anh ấy một nhát, ông xem anh ấy có tránh không!"
Tiêu Hi Thần ăn ý phối hợp: "Không tránh, không tránh, bà xã, em chém anh mười nhát anh cũng không tránh!"
Vệ sĩ: ... Cậu chủ, cậu có tí liêm sỉ đi được không?
"Ngoan lắm, xoa đầu chó." Thành Du Nhiên dịu dàng xoa đầu Tiêu Hi Thần.
"Cái gì, bà xã, anh không phải là chó!" Tiêu Hi Thần phản đối.