Kỷ Dạ Bạch đứng lên, đi ra ban công, nhấn nút nghe.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói trầm thấp ôn hòa của ông Ninh: "Dạ Bạch phải không?"
"Dạ."
Ông Ninh tán gẫu vài câu rồi mới đi vào vấn đề chính: "Mấy hôm nay làm phiền cháu phải chăm sóc Hề Nhi rồi, con bé có gây phiền phức cho cháu không?"
Kỷ Dạ Bạch day trán: "Không ạ."
"Thế thì chú yên tâm rồi." Ông Ninh thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại dè dặt thăm dò: "Con bé có nói với cháu là nhớ chú không?"
Kỷ Dạ Bạch chưa kịp trả lời, ông đã tự hỏi tự đáp: "Ha ha ha, chú chỉ nói thế thôi. Đúng rồi, cháu cũng biết thành tích học tập của Hề Nhi đấy, ở trong nước thì khó mà vào được trường đại học tốt. Chú đang định đưa con bé tới nước E du học. Nhưng mà... chú sợ nó không đồng ý. Thế nên đến lúc đó nhờ cháu khuyên bảo con bé giúp chú nhé."
Kỷ Dạ Bạch đột nhiên siết chặt chiếc di động trong tay!