Lời nói của bà ta khiến Thành Du Nhiên lạnh toát cả người.
Có câu như thế này, điểm kết thúc con đường cố gắng của bạn có thể chỉ là điểm bắt đầu của người khác.
Con đường nào cũng dẫn đến La Mã, nhưng có người đã sinh ra ở La Mã rồi.
Có những lúc thế giới này tàn khốc như thế đó, nó khiến bạn không thể không khuất phục, không thể không đau khổ.
Bà Tiêu thấy vẻ mặt nhục nhã của Thành Du Nhiên liền đắc ý cong môi, "Cô Thành, suy nghĩ thế nào rồi? Cơ hội là có hạn, giờ cô không chọn lựa, để đến khi nhà cô không gánh nổi chi phí chữa trị cho mẹ cô thì lúc đó dù cô có quỳ xuống cầu xin tôi cũng không giúp cô đâu!"
Thành Du Nhiên nghiến răng, trong khoang miệng dường như phảng phất mùi máu tanh cay đắng.
Bà Tiêu thấy Thành Du Nhiên giận dữ mà không dám nói gì thì càng vui vẻ chỉ muốn cười phá lên.
Đúng là trời cũng giúp bà ta!