"Cậu gọi tôi là gì? Hửm?" Tiêu Hi Thần cười "rạng rỡ" hỏi.
Cậu nam sinh chớp chớp mắt đầy ngây thơ, "Chú ạ."
"…"
Đau lòng quá đi bạn tôi ơi!
Nụ cười của Tiêu Hi Thần càng gượng gạo hơn, cậu ta cố đấm ăn xôi hỏi tiếp, "Cho cậu một cơ hội nói lại lần nữa, cậu gọi tôi là gì?"
Cậu nam sinh bỗng bừng tỉnh như hiểu ra điều gì đó, "Ồ, tôi biết rồi!"
Dưới ánh mắt chờ đợi mong mỏi của Tiêu Hi Thần, cậu nam sinh hét lên rành rọt, "Bác ạ!"
Tiêu Hi Thần im lặng.
Thành Du Nhiên cười phá lên, "Ha ha ha ha ha …"
"Con mợ nó! Thằng nhóc, mày cố ý phải không!" Tiêu Hi Thần lấy điện thoại mở camera ra, sau đó chỉnh lại chế độ chụp tự sướng ngắm nghía khuôn mặt đẹp trai của chính mình, tinh thần như muốn sụp đổ, "Tao giống mấy ông chú ông bác chỗ nào hả? Con mợ nhà mày! Đừng cản anh, anh phải đập chết nó!"