"Tất cả là tại tôi, nếu lúc tôi xem tin tức nhắc nhở cô ấy thì sẽ không xảy ra chuyện gì…" Tô Vãn Hạ gào khóc như muốn ngất đi, cô ta cảm thấy cô ta đã gián tiếp hại chết Mạc Sơ Sơ.
Kỷ Dạ Bạch nhìn Tô Vãn Hạ với ánh mắt thương xót.
"Còn một việc nữa." Hắn nói tiếp, "Mạc Sơ Sơ đã bắt tất cả mọi người giấu giếm cô chuyện cô ấy tự sát, cô ấy không muốn cô đau buồn. Tô Vãn Hạ, cô ấy biết sở thích của cô, biết cô đồng tính, nhưng cô có biết gì về cô ấy không? Cô cứ luôn miệng nói cô ấy là bạn thân nhất, nhưng cô hiểu cô ấy được bao nhiêu?"
Vấn đề này khiến Tô Vãn Hạ sững sờ.
Tô Vãn Hạ cứ thừ người nhìn về phía trước, sau khi chạm phải ánh mắt gần như hiểu rõ tất cả của Kỷ Dạ Bạch, cô ta run giọng hỏi, "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
"Cô ấy thích cô, Tô Vãn Hạ, Mạc Sơ Sơ thích cô đấy, đó là kiểu thích rất thuần khiết, trong di thư cô ấy để lại có viết rằng, không phải cô ấy thích cô vì cô là nữ sinh, mà chỉ đơn thuần là vì chính cô."