Khoảnh khắc đó, Kỷ Dạ Bạch cảm thấy trái tim bên ngực trái của mình nóng lên.
Dù cả thế giới này quay lưng lại với hắn, chỉ cần một câu "Tôi tin anh ấy" của cô là đủ để vượt qua tất cả mọi thứ rồi.
Khi đẩy cửa ra, Kỷ Dạ Bạch nhìn thấy Ninh Hề Nhi thẳng thừng cúp điện thoại rồi ném lên giường.
"Hề ngốc, ăn cơm thôi."
Kỷ Dạ Bạch gọi cô một tiếng, sau đó lơ đãng hỏi, "Ai gọi điện thế?"
"Không nói cho anh biết đâu!" Ninh Hề Nhi làm mặt quỷ với Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch bình tĩnh cầm điện thoại lên, mở nhật ký cuộc gọi ra, bên trong là một dãy số xa lạ, hắn bèn nhấn gọi lại, rất nhanh sau đó đầu bên kia liền có người bắt máy.
"Ninh Hề Nhi, cô tỉnh táo lại đi! Tôi thật sự chỉ vì tốt cho cô thôi! Cô có biết Kỷ Dạ Bạch là người đáng sợ thế nào không mà còn kết hôn với anh ta! Cô tin tôi đi, anh ta không phải người tốt đâu!" Người trong điện thoại nói một tràng như bắn súng liên thanh.
Kỷ Dạ Bạch chau mày, "Tô Vãn Hạ?"