Cái gì? Chuyện quan trọng gì cơ?
Ninh Hề Nhi ngơ ngác không hiểu mô tê gì, đôi mắt trong suốt như thủy tinh chớp chớp nhìn Kỷ Dạ Bạch.
Ánh mắt ấy trong sáng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, tựa như nước suối trong thấy đáy, suy nghĩ Kỷ Dạ Bạch xoay chuyển, hắn cúi người hôn lên môi cô, "Hề ngốc…."
Giọng nói của hắn rất trầm, còn xen lẫn một chút gì đó khàn khàn, Ninh Hề Nhi loáng thoáng hiểu ra điều gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ rực lên.
Đừng nói là anh ấy muốn…
Ôi trời ơi!
Đừng nói là làm thật đấy nhé!
Người Ninh Hề Nhi đơ cứng, cô căng thẳng cắn chặt môi, huhuhu… cô còn chưa chuẩn bị tâm lý mà! Có cần phải nhanh đến thế không hả?
"Ơ này… em còn chưa tắm đâu, cả người toàn mùi đồ nướng…" Ninh Hề Nhi liều mạng kiếm cớ thoái thác, đôi lông mày kiêu ngạo của Kỷ Dạ Bạch nhướng lên, "Về tắm."
Ninh Hề Nhi như trút được gánh nặng, meo~ lần này có tình là thoát một kiếp không?