Dù gì đi nữa Anna cũng là đứa con gái rượu mà ông ta thương nhất, Gavin vỗ vỗ lưng cô ta, giọng nói dịu dàng như nước vang lên, "Anna, đừng quên dòng họ của con, con là công chúa điện hạ, con mãi mãi là sự kiêu ngạo của bố."
Anna nức nở nghẹn ngào nói, "Bố ơi, con muốn rời khỏi nơi này…."
Rời khỏi thành phố khiến cô ta đau đớn, rời khỏi người đàn ông khiến cô ta tan nát cõi lòng.
"Được, bố sẽ sắp xếp cho con."
Màn đêm êm ả như dòng nước, ánh đèn thành phố lập lòe
Anna lên tầng cao nhất của khách sạn, nhân viên phục vụ thấy cô ta bèn đi tới lịch sự hỏi, "Xin hỏi cô có cần gì không ạ?"
"Rượu, cho tôi rượu."
"Ơ?"
"Rượu gì cũng được." Anna ném một tấm thẻ màu đen ra, nhân viên phục vụ lập tức cúi người nhận lệnh, "Vâng, tôi hiểu rồi."
Cậu ta ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không dám đưa Anna rượu mạnh mà rót cho cô ta một ly rượu trái cây.
Anna nốc rượu ừng ực, nước mắt không ngừng lã chã rơi xuống.