Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hề Nhi bỗng ửng lên rặng mây hồng.
Nguyện có được trái tim người, bạc đầu cũng chẳng phân ly…
Ninh Hề Nhi đẩy Kỷ Dạ Bạch ra, bàn tay chạm vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của hắn, cô có thể cảm nhận lồng ngực hắn nhấp nhô theo từng nhịp thở.
Và cả nhịp tim của hắn, nhiệt độ cơ thể của hắn…
"Đại Bạch."
Giọng nói ngọt ngào dịu dàng vang lên, khiến lông mày đang chau lại của hắn bất giác dãn ra.
"Hửm?"
Cô quay người ôm lấy eo Kỷ Dạ Bạch, hai gò má dụi dụi vào ngực hắn tựa như đang làm nũng, "Em thích anh lắm…"
"Sau này, chúng ta không bao giờ rời xa nhau nữa được không?"
"Anh không được mắng em ngốc nữa được không?"
"Còn nữa còn nữa, em đã nói thích anh rồi, vậy anh cũng phải nói thích em chứ!"
Giọng nói pha lẫn ý trêu chọc vang lên bên tai Ninh Hề Nhi, "Ừm."
Khi hắn hạ thấp giọng, giọng nói gợi cảm trầm thấp ấy khiến người nghe nhũn cả người.