Anna vừa đi, bầu không khí vốn có chút áp lực trong nhà họ Kỷ liền biến mất hoàn toàn.
Cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm tất niên, theo phong tục, cả đám trẻ cũng phải đón giao thừa.
Trên ghế sofa, Ninh Hề Nhi ôm Miêu Miêu, hai cái đầu nghiêng nghiêng tựa như sắp ngủ gật.
Kỷ Dạ Bạch vỗ đầu Ninh Hề Nhi, cô ngơ ngơ ngác ngác lườm hắn một cái, hắn ra hiệu chỉ bờ vai mình, thấp giọng nói, "Dựa vào đi."
Ninh Hề Nhi ngoan ngoãn dựa vào vai hắn, Miêu Miêu tựa vào lòng cô, một lớn một nhỏ đồng thời ngáp.
"Em ngủ một lúc thôi, đến mười hai giờ gọi em..."
"Ừm."
Hai người ngủ ngon lành.
Kỷ Dạ Bạch không quan tâm lật tạp chí, chẳng hay từ lúc nào Kỷ Dạ Mặc đã tới bên cạnh.
Kỷ Dạ Mặc ra vẻ quan tâm hỏi: "Em gọi Gavin tới à?"
Kỷ Dạ Bạch cười cười coi như thừa nhận.
"Đối xử tốt với Hề Nhi, anh chờ thiệp cưới của hai đứa!"
"Cảm ơn anh đã chúc phúc."