Ninh Hề Nhi lo lắng nhìn hắn, "Thế làm sao bây giờ?"
Kỷ Dạ Bạch trừng mắt nhìn cô, "Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai!"
"Cũng đúng…" Ninh Hề Nhi dùng hết tế bào não để ngẫm nghĩ, đột nhiên cô nảy ra một ý, "Tôi nghĩ ra một cách, cậu có muốn thử không?"
"Hả?"
"Thổi phù phù là không đau rồi!"
Cái thứ quỷ gì? Thổi phù phù?
Đôi mày đẹp đẽ của hắn cau lại, Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn Ninh Hề Nhi với vẻ nghi ngờ, bỗng nhiên hắn thấy cô cúi xuống cẩn thận thổi phù phù lên vết thương của hắn.
Phù!
Cô thổi rất nhẹ nhàng và êm ái, giống như nâng niu một chiếc lông vũ vậy.
Trái tim cứng rắn như sắt thép dường như đã tan chảy trong khoảnh khắc này.
Kỷ Dạ Bạch đột nhiên cảm thấy lời Ngôn Dịch Thâm nói rất chí lý.
Tỏ ra yếu đuối dường như tốt hơn cắn răng chịu đựng nhiều.
"Ngu ngốc, cậu tưởng tôi là đứa trẻ lên ba à!" Kỷ Dạ Bạch bĩu môi dè bỉu, nhưng ý cười sâu trong mắt đã bán đứng hắn từ lâu rồi.