"Ơ dạ?" Ninh Hề Nhi miệng ngậm kẹo que, tóc búi tròn tròn, đôi mắt lấp lánh khẽ chuyển động, vừa ngốc ngốc lại đáng yêu.
Nhìn thấy Ninh Hề Nhi như vậy, bà Kỷ như bị chọc trúng tim đen, bà và Tống Vị Ương vốn là chị em tốt, giờ Ninh Hề Nhi và Kỷ Dạ Bạch lại thành một đôi, bà thật sự hi vọng hai đứa nó sẽ được hạnh phúc.
Nhưng mà... vì sao ông trời lại mang tới cho hai đứa nhiều trở ngại tới vậy?
Nhìn thấy bà Kỷ càng lúc càng không ổn, Ninh Hề Nhi bước tới giữ tay bà, "Mẹ ơi mẹ sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Lúc cô gọi bà Kỷ là "mẹ" vẫn có chút ngại ngùng, khuôn mặt trắng nõn hơi hồng lên một chút.
"Là thế này..." Bà Kỷ cười khổ, "Mặc dù mẹ cũng không thích cái cô tên Anna kia, nhưng dù sao người ta cũng là công chúa nước Anh, nên vẫn nhà họ Kỷ vẫn phải giữ cho cô ta một chút mặt mũi... Cô ta bảo lần đầu ăn tết ở Trung Quốc nên muốn ở nhà họ Kỷ..."
Nói tới đây, bà Kỷ cảm thấy khó chịu vô cùng.