Ninh Hề Nhi ăn nói vô cùng khí phách khiến Anna không có chỗ nào để phản bác.
Cô ta oán hận nhìn Kỷ Dạ Bạch. Đúng vậy, vì sao hắn không yêu mình? Lại cứ phả yêu Ninh Hề Nhi?
Nếu như hắn yêu mình thì chuyện này giải quyết dễ dàng rồi.
"Ninh Hề Nhi, tôi sẽ không cho cô đắc ý lâu đâu!" Anna để lại lời đe dọa, giận dỗi nói: "Cô cứ chờ đấy, tôi nhất định sẽ khiến cho Kỷ Dạ Bạch phải yêu tôi!"
Cô ta xoay người rời đi.
Trong phòng học chỉ còn lại Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi.
Ninh Hề Nhi cạn lời, công chúa điện hạ đúng là tự tin thật đấy!
Vòng eo thon thả của cô bị đôi tay của ai đó ôm chặt, Ninh Hề Nhi ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh đối diện với ánh mắt thâm trầm của Kỷ Dạ Bạch.
"Ninh Hề, anh tuyệt đối không yêu cô ta đâu!" Kỷ Dạ Bạch chớp mi nói.
Ninh Hề Nhi hừ một tiếng, nhắm vào cái móng vuốt mà Kỷ Dạ Bạch đang đặt bên hông cấu một cái, "Không những không được yêu cô ta, cũng không được yêu ai khác!"