Rõ ràng cô đã lau hết cả người hắn rồi, nếu nhất định phải nói có một nơi chưa có lau thì...
"A a a! Đồ lưu manh!" Ninh Hề Nhi đẩy mạnh hắn ra, chính mình thì chạy như bay ra cửa, định chạy trốn nhưng lại lo lắng bệnh tình của hắn. Cô rối rắm một lúc lâu cuối cùng chỉ có thể ngồi xổm ở góc tường.
Kỷ Dạ Bạch trêu chọc cười nói, "Đồ con heo nhà em, ngồi xổm ở góc tường định giả vờ mình là cây nấm à?"
"Hừ! Anh biết cái gì, em muốn giữ khoảng cách an toàn với anh!" Hai tay Ninh Hề Nhi che ngực, cô lườm hắn với vẻ đề phòng, "Anh quá nguy hiểm!"
Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
Hai người một người trên giường một người ở góc tường nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiếng tin nhắn điện thoại rè rè vang lên, Ninh Hề Nhi lấy điện thoại di động trong túi ra, sau khi nhìn tin nhắn thì nhanh chóng nhắn lại.